Tôi, lương 60 triệu, về gặp bạn cũ sống ở quê cảm thấy quá áp lực: Họ có 2,3 cái nhà, sống nhàn tênh, còn tôi ì ạch không mua nổi 1 căn hộ ở thành phố. Khi người bạn thân sở hữu hai căn nhà ở quê, lái ô tô vi vu khắp nơi thì tôi bắt đầu tự hoài nghi bản thân…
Gần đây, trên mạng xã hội xuất hiện một cụm từ mới có tên “phú bà thôn”, cụm từ này tới từ một bài viết cảm thán của một cư dân mạng.
Là một người bôn ba ở thành phố đã nhiều năm, cô vốn nghĩ rằng mình là người nổi bật nhất trong số các bạn học cùng lớp, kết quả, khi về nhà vào dịp Tết, cô phát hiện ra mình bị các bạn học cùng lớp bỏ xa rất nhiều.
Bại một cách toàn diện.
Bọn họ sở hữu đầy đủ các yếu tố khiến các bậc trưởng bối ở nhà hài lòng: có nhà có xe, có công việc ổn định, cuộc sống sung túc, lấy chồng gần.
Không cần phải chen chúc ra ngoài đường đi làm, không cần tăng ca, cạnh tranh khốc liệt, đến con cái cũng sẵn có bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng chăm.
Hàng ngày chỉ cần đúng giờ lái xe đi làm, rảnh rỗi thì tụ tập hội chị em bạn dì cùng nhau đi làm tóc, làm móng.
Ngược lại bản thân, dù kiếm được 50, 60 triệu mỗi tháng, nhưng vẫn luôn nơm nớp lo sợ công ty cắt giảm nhân viên, chủ nhà trọ tăng tiền phòng, đến việc gọi xe đi làm thôi cũng là một vấn đề.
Nói về chuyện mua nhà, dù có ăn uống tiết kiệm tới mấy thì cũng chưa biết tới lúc nào mới đủ mua.
Trong khi các bạn học ở quê đã sở hữu tới hai căn nhà, có người mua được cả biệt thự.
Không phải chưa bao giờ nhìn thấy xe hơi hay những người giàu có, chỉ là với những người lựa chọn ở lại thành phố phấn đấu mà nói, nó chỉ đơn giản là ước mơ, là khát khao.
Nhưng khi nhân vật của những “ước mơ” này là những người bạn ở quê, cảm giác chua xót lại ập đến.
Sự hụt hẫng ấy, nếu không có một nội tâm mạnh mẽ, thật sự khó có thể chịu đựng được.
Có người trào phúng:
“Mấu chốt ở đây không phải là ‘thành phố’ hay ‘vùng quê’, mà là ‘có tiền’, còn tiền là của bố mẹ hay của chồng, thì còn phải xem mệnh bạn có đủ tốt hay không.”
Có người lại xót xa:
“Cô bạn thân lựa chọn về quê hai năm trước đã kết hôn sinh con con, mua nhà mua xe rồi, còn tôi vẫn ở nhà thuê trên thành phố, dùng phương tiện công cộng, nhiều lúc cũng thực sự khá hoài nghi không biết lựa chọn của mình có đúng hay không.”
Cũng có người rất tỉnh táo:
“Những người khác nhau sẽ có những con đường và phương thức tận hưởng cuộc sống khác nhau, đằng sau những ‘phú bà’ đó có thể là sự tích lũy tài sản của vài đời, còn thực ra, phần lớn chúng ta đều là những người bình thường sống cuộc sống mưu sinh bình thường.”
Bất kể nhìn nhận từ góc độ nào, chúng ta đều cần phải thừa nhận rằng:
Một cuộc sống đầy đủ vật chất và trạng thái sống thảnh thơi, quả thực khiến người khác ngưỡng mộ.
Nhưng nếu chúng ta kéo góc nhìn ra xa một chút.
Bỏ đi thân phận “phú bà”, nhìn nhận lại câu chuyện này một lần nữa, bạn sẽ phát hiện ra câu chuyện này khá quen thuộc.
Đây chẳng phải là vấn đề khiến thế hệ 9X đổ về sau luôn đau đau ư?
Người trẻ, rốt cuộc nên lựa chọn ở lại thành phố lớn phấn đấu hay về quê ổn định?
Đời người không có đúng sai, đừng mỹ hóa những con đường mà bạn chưa từng bước đi
Chúng ta thường có thói quen lý tưởng hóa những con đường mà mình không lựa chọn.
Bởi lẽ tưởng tượng luôn đẹp hơn thực tế.
Nhưng sau cùng, ai rồi cũng sẽ phải chấp nhận một sự thật rằng, phần lớn chúng ta đều là những người bình thường, sống một cuộc đời bình thường.
Trên đời này, không có lựa chọn nào là chính xác tuyệt đối.
Ở lại quê hương an nhàn, tuy không có áp lực chuyện nhà cửa, nhưng lại có thể khiến khát khao và ước mơ của bạn bị mài mòn.
Lựa chọn bám trụ lại nơi phố thị xô bồ, tuy có thể ước mơ nhiều hơn về tương lai, nhưng đồng thời cũng phải đối mặt với áp lực về nhà cửa, vật giá, giáo dục con cái…
Cuộc sống vốn dĩ không bao giờ hoàn hảo, bất kể chúng ta lựa chọn kiểu nào, chúng ta đều sẽ mất đi phương thức sống còn lại.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tốt đẹp.
Ai cũng có quyền lựa chọn cuộc sống cho riêng mình, đồng thời, cũng cần biết chịu trách nhiệm với cuộc sống đó.
Tôn trọng lựa chọn của trái tim, không ngừng nỗ lực vì nó, khiến lựa chọn ban đầu trở nên đúng đắn hơn, đây chính là cuộc sống tuyệt vời nhất của chúng ta.
Sau cùng, tôi muốn chia sẻ với các bạn lời của một người giấu tên:
“Con người ta tới với thế giới này, việc không như ý, không công bằng, sự thất vọng hay cả sự ngưỡng mộ… có lẽ đều sẽ có rất nhiều.
Bạn ngưỡng mộ sự tự do của tôi, tôi ngưỡng mộ sự ổn định của bạn; bạn ngưỡng mộ công việc của tôi, tôi ngưỡng mộ bạn mỗi ngày đều có thời gian nghỉ ngơi.
Có lẽ tất cả chúng ta đều là những người viễn thị, bởi chúng ta luôn ngước nhìn lên cuộc sống của người khác; có lẽ tất cả chúng ta đều là những người cận thị, bởi chúng ta thường xuyên phớt lờ hạnh phúc ngay bên cạnh.
Thực ra, thế giới rộng lớn này sẽ không bao giờ có hai khuôn mặt giống hệt nhau, chỉ cần tỉ mỉ quan sát, bạn sẽ phát hiện ra luôn có một sự khác biệt nho nhỏ.
Luôn có những người trong khi bạn bổ một đĩa hoa quả, đã nghĩ xong lời giải cho một bài toán; luôn có những người khi bạn đang ngủ say, họ lại ngồi xem lại những được mất của ngày hôm nay; luôn có những người chạy nhanh hơn bạn…
Chính sự khác biệt, sự không đồng đều đó đã tạo nên vẻ đẹp của thế giới này.”
Giữa bộn bề và vội vã, chúng ta vẫn sẽ chú ý đến những điểm nóng mới, vẫn sẽ chạy tới chạy lui như con lắc giữa tự mãn và lo lắng.
Và cách tốt nhất để phá vỡ nó là:
Bớt nghĩ về tương lai, sống cho hiện tại nhiều hơn.
Đừng lý tưởng hóa những con đường mà bạn chưa đi, vui vẻ mà đánh những quân bài còn lại trên tay.
Dù bây giờ bạn đang nỗ lực vì điều gì, tôi chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất, chúc bạn sớm hiện thực hóa ước mơ của mình!